[Dịch]Lôi Hỏa- Sưu tầm
Chương 1 : Xuất hiện lôi điện
.
Đêm khua, trên con đường lớn không người ánh sáng đèn đường an tỉnh chiếu sáng, nhưng dù cho đèn có nhiều hơn cũng không thể chiếu sáng tâm linh, một người, trẻ tuổi bước đi chậm rải về trước không mục đích, nhìn theo bóng mình, không ngường biến hoá to, nhỏ rồi thành một điểm rồi lại to nhỏ….
Đột nhiên người trẻ tuổi xoay mạnh người chạy như điên, nhưng chạy hơn 10 bước lại dừng lại nhằm về phía cột điện, quay về cột điện mà quyền đấm chân đá, mặc cho máu trên tay cứ chảy, mà vẫn vô tư chưa phát giác.
Qua hồi lâu, tựa hồ đã mệt mỏi, người rẻ tuổi hai tay gắt gao trì tại phía trên cột điện, đầu gục xuống, kịch liệt thở hào hển, nước mắt vô âm chảy xuống.
Người trẻ tuổi tên Sở nghị phong, cha mẹ tại khi hắn còn nhỏ đã qua đời,sau đó sống nương tựa lẫn nhau với ông ngoại, bất quá Sở nghị phong từ nhỏ đã độc lập, , dựa vào sự thông minh , tài trí của mình mà học tập, cuối cùng đỗ đạt một trường Y Khoa danh tiếng
, chính nhưng tại nữa tháng trước, ông ngoại lâm trọng bệnh, sau khi Sở nghị phonng nhận dc tin tức, lập tức trở về, nhưng chỉ kịp nhìn mặt ông ngoại lần cuối.
Dưới sự giúp đở của bà con, xử lý xong hậu sự cho ông ngoại, Sở nghị phong mới nhớ tới trường học, nhưng rồi lại chứng kiến một tình cảnh khiến tâm tình tan nát, chính người yêu minh trong nhiều năm lại gục đầu vào ngực người khác, mà làm cho Sở nghị phong càng đau lòng vì người cướp đi ngươi yêu lại chính là …bạn thân của mình.
Ba người cùng đứng chung một chổ, người yêu Sở nghị phong nói gì căn bản hắn ko nghe được, chỉ là nhìn mặt hai người, tay áo khẻ khoát : “chúc các ngươi hạnh phúc”…rồi đi mất.
Ông ngoại qua đời, người yêu thì theo kẻ khác, bạn thân thì trở mặt, đau lòng Sở nghị phong cầm lấy điện thoại, gọi cho mấy người bạn, kết quả người thì không tiếp điện thoại, người thị bận tiếp người nhà hay bạn bè, không một ai để ý tới hắn.
Sở nghị phong trong lòng một mảnh mê mang, sau khi từ trường học đi ra, một mực hồ loạn đi trên đường lớn, không xác định phải đi nơi nào, trên con đường chỉ có một phương hướng,chỉ có một người sống, tựa hồ chỉ có một ý nghĩa. Không lẽ từ nay tiếp tục sống… cô đơn?
“A” âm thanh không cam lòng phát ra, nhưng chỉ mang đến tiếng kêu bất mãn của chó và mèo hoang, ngay lúc này cả cột điện hắn cũng ko thèm nhìn, lặng lặng gục xuống.
Cô độc! bầu trời mây đen ngày càng đè ép xuống, bốn phía tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, Sở nghị phong chìm vào tận sâu trong cô độc.
Đột nhiên một đạo tia chớp ngân sắc hoa phá phía chân trời, tia chớp chuẩn xác hạ xuống ngay Sở nghị phong tại trụ đèn, Sở nghị phong lập tức bị tia chớp oanh kích trên đường lớn, trên người còn đang không ngường thoát ra khói xanh, một cổ mùi khét tràn ra khắp xung quanh.
Sở nghị phong chỉ nghe “oanh” một tiếng lập tức mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu Sở nghị phong cảm thấy sau lưng truyền đến một tia lương ý, toàn thân trên dưới đều thật sau đau đớn, hí mắt, chỉ có thể thấy dc nước mưa đang triêm nhiễm trên người.
“Cư nhiên còn chưa chết” Đối với sinh viên Y khoa như Sở nghị phong mà nói, đương nhiên biết hậu quả sau khi bị tia chớp đánh trúng, cho nên thông qua cảm giác trên người mới biết mình còn chưa chết.
“Để ta cô độc sống một mình trên đời, lại còn cho sét đánh ta, nếu đánh ta, sao còn không cho ta chết, lão thiên , ông đùa ta sao?”
Mặc dù không chết, nhưng bị sét đánh khiến thân thể tê dại, giờ Sở nghị phong một câu cũng nói không nên lời,, chỉ là trong ánh mắt hàm chứa phẫn hận với lão thiên, hướng lạo thiên phát tiết lửa giận.
Nhưng Sở nghị phong không nghe được trên chín tầng trời, đột nhiên truyền ra một tiếng nghi vấn: “ a không chết nha”
Tựa hồ cảm nhận được Sở nghị phong bất khuất hoà phẫn hận, thanh âm phía bầu trời còn nói “thử lại”
Sở nghị phong vừa, mới cảm giác có thể khống chế một chút phần cơ thể khôi phục, liền phát hiện bầu trời lại hiện lên một đạo hồng quan, ngay sau đó bên tai một trận nổ vang “ca sát!”
lại bị lôi điện đánh trúng lần nữa.
Sở nghị phong bị lôi điện đánh trúng, nằm trên mặt đất, một phần đầu chìm trong nước, nhưng trên người lại cảm giác ko được chút tri giác, bởi vì Sở nghị phong toàn thân đã tê dại, phản phất như thân thể không tồn tại, chỉ là trong lòng càng thêm bất khuất.
“ tốt, lão thiên , hiễn nhiên là ngươi cũng muốn đùa bởn ta, ta …hận ngươi..aaa” dù nói ko ra lời nhưng trong lòng Sở nghị phong vẫn không ngừng mắng chửi, bất quá Sở nghị phong đã oan uổng cho lão thiên.!
tại Bầu trời thanh âm lại vang lên “hả , vẫn còn sống sao, có lẻ lần này người ta cần tìm đã tìm được”
Ngừng một chút, lại thốt lên một câu khiến người sửng sốt ‘ thử lần nữa”
Vì vậy một đạo ánh chanh sắc lại hoa phá bầu trời, đi xuống theo nước mưa, tìm dc thân hình đã tê dại của Sở nghị phong.
Nằm trên mặt đất, Sở nghị phong vẫn không biết chuyện gì, bên tai lần thứ ba lại vang lên tiếng sét, khi thanh âm qua đi, hắn đã không nghe không thấy, bởi vì tai hắn đã bị thiêu huỷ.
Bao nhiêu xú mùi xung quanh tạo ra từ lôi điện lần lượt lùa vào mơi duy nhất Sở nghị phong còn có thể cảm nhận là mũi..Nên Sở nghị phong biết mình vẫn chưa chết. Bởi vì sau lần thứ 3 bị lôi điện đánh trúng, cơ thể tê dại đã dần khôi phục tri giác, nhưng một loại toàn tâm đau đớn lập tức truyền tới.
Cho dù có tri giác như Sở nghị phong vẫn như cũ, không thể nhúc nhích phân hào, chỉ là dùm ý thức cố mở miệng như muốn tống đau đớn và uỷ khuất đi ra, nhưng chỉ hô xuất dc một hơi trọc khí.
Đau đờn rất nhanh tiêu mất, nhưng Sở nghị phong lại không còn hơi sức để mắng lão thiên, lúc này hắn mới cảm nhận dc tánh mạng đang trôi qua.
“Đã chết, cuối cùng lão thiên cũng ngoạn tử ta, sẽ không còn cô đơn….”đây có lẻ là ý niệm cuối cùng trong đầu sở nghị phong. Trong thời khắc cuối cùng, hắn như thấy dc thiên đường, khoảng cách với mình dĩ nhiên càng ngày càng gần, cả người bay đứng lên, trước mặt lóng lánh một đoàn quang mang khiết bạch, tựa hồ là màu sắc của thiên đường.
Mơ mơ màng màng. Sở nghị phong cảm thấy một hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái truyền đến, cả người như ngâm mình trong ôn tuyền, nước suối ấm áp mà nhu hoà, làm dịu phần thân thể bị thương, đau đớn liền biến mất, ngay cả thân thể bị thiên lôi đánh trúng tê dại khi trc cũng khôi phục tri giác, không còn chết lặng.
Sở nghị phong không khỏi rên rỉ một cách thoải mái “Ân…Hanh…” tựa hồ trở lại trong vòng ngực của mẫu thân, an tĩnh ngủ thiếp đi, tựa hồ chỉ có ngủ, mới có tình cảnh như thế này.
Bất quá âm thanh một người vang lên, như quấy rầy Sở nghị phong đang chìm trong mộng đẹp. Lớp da cháy bổng đã cũng phục hồi bình thường.
“Ngươi còn chưa chết, mau đứng lên…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện